Cùng Ví MoMo chung tay vì NCHCCCL – đừng để hy vọng chỉ còn là tiếc nuối

Sự Kiện
07/01/2021

Ngày 4/1 vừa qua, với sự giúp sức từ cộng đồng hảo tâm Ví MoMo, “Như chưa hề có cuộc chia ly” số 137 đã hoàn thành gắn kết 2 cuộc chia ly đầy nước mắt, đưa những thân nhân thất lạc 50 năm về với nhau.

Cùng Ví MoMo chung tay vì NCHCCCL – đừng để hy vọng chỉ còn là tiếc nuối

“Gặp mặt con một lần rồi chết cũng mãn nguyện”

Bà Võ Thị Thanh từ Xuân Lộc – Đồng Nai năm nay 84 tuổi, lạc đứa con trai đến nay đã tròn 51 năm. Năm 1969, sau khi nghe tin chồng đi lính bị thương ở Nha Trang, bà đã phải ôm 4 đứa con gửi tạm vào làng cô nhi Long Thành để đi tìm chồng. Nhưng ngờ đâu, chỉ sau 1 đêm, bà đã không thể gặp lại đứa con út của mình. Anh Hồ Văn Sơn khi ấy chỉ mới 5 tuổi, vì quá nhớ mẹ mà đã bỏ trốn khỏi làng đi tìm mẹ rồi bị lạc.

Đã nhiều lần gửi thư đến “Như chưa hề có cuộc chia ly”, nhưng khi chương trình tìm đến, anh Sơn lại né tránh, chạy trốn cuộc đoàn tụ chỉ bởi vì sợ thất vọng. Anh tâm sự: “Từ bé đến lớn chỉ mong có một ngày được gặp lại gia đình. Nhưng bản thân hiện mắc bệnh nan y, tôi không còn hy vọng có ngày đó nữa, tôi sợ lại là gánh nặng cho gia đình”.

Và chính cộng đồng, những nhà hảo tâm Ví MoMo đã chung tay cùng chương trình, đã một lần nữa cho anh tia hy vọng được đoàn tụ, được trở về tuổi thơ khi độ tuổi đã quá nửa đời người.  

Anh Hồ Văn Sơn trở về tuổi thơ trong vòng tay của mẹ sau 51 năm xa cách.  Anh Hồ Văn Sơn trở về tuổi thơ trong vòng tay của mẹ sau 51 năm xa cách.  

Tròn 51 năm xa cách, 51 năm chỉ quanh quẩn gần khu vực làng cô nhi ngày xưa chỉ để mong ngóng tin tức về mẹ. Vậy mà giờ đây, khi tia hy vọng đã tắt dần, anh mới được sà vào vòng tay mẹ mà òa khóc như một đứa trẻ. Người anh trai tên Dũng cũng chia sẻ trong phóng sự mà ekip ghi hình trước giờ lên sóng: “Nếu em tôi giàu thì mừng cho nó. Còn nếu khó khăn thì về đây, 3 anh em tôi tuy không giàu có gì, nhưng sẵn sàng cưu mang em mình”.

Họ đã hàn huyên trên đường từ Sài Gòn về Xuân Lộc và sáng trời lúc nào không hay.

Nhưng… có người mẹ đã không kịp chờ gặp lại con

Bà Thái Thị Hường cũng gửi con mình vào Làng cô nhi Long Thành năm 1969. Đều đặn mỗi tuần, bà vẫn vào thăm 2 đứa con nhỏ. Cho đến một ngày tháng 2/1972, khi bà đến thì khung cảnh làng đã tan hoang, trẻ bị giải giáp đến các cô nhi viện nhỏ lẻ khắp nơi và mất hết tung tích. 

Sau ngày làng giải thể, người em là anh Thái Văn Hiệp đã được chuyển qua 3 trung tâm cô nhi khác nhau và cũng lạc mất anh trai mình từ đó. Đến bây giờ khi đã định cư ở Đức, anh vẫn về Việt Nam hàng năm nhưng...“chẳng để làm gì”. Anh bày tỏ mình sợ nhất là cái Tết, bởi ai cũng được đoàn viên, còn anh chỉ ra nghĩa trang viếng những đồng đội cùng quân ngũ năm xưa. 

Người anh là Thái Văn Hiếu thì may mắn hơn, năm 1990 anh đã tìm về được căn chung cư cũ thời bé, nhờ đó tìm được tung tích mẹ và chị gái đã chuyển về Cần Thơ. Ngày gặp lại con lớn, bà Hường vừa mừng nhưng cũng bàng hoàng khi biết 2 anh em cũng đã bặt tin nhau từ 1972.

Và rồi, sau 48 năm lưu lạc, sau nhiều lần gửi thư đến chương trình, hy vọng của họ đã được đền đáp, chỉ tiếc là họ chưa thể ôm lấy nhau mà chỉ có thể đoàn tụ qua màn hình video call, vì Covid khiến anh Hiệp không thể bay về Việt Nam. 

Và có lẽ, niềm hạnh phúc sẽ trọn vẹn hơn nếu anh Hiệp được gặp lại mẹ mình. Hình ảnh người đàn ông tóc đã lấm tấm bạc, cúi gục đầu, không nén nổi nước mắt khi nghe chị gái nói rằng “Má mình mất rồi Hiệp ơi!”, có lẽ đã gây không ít tiếc nuối cho khán giả. Vậy là nhiều năm chờ đợi, hạnh phúc của người mẹ đã đến muộn 1 năm. Bà vẫn tỉnh táo cho đến ngày mất, 91 tuổi, bà vẫn nói với anh Hiếu: “Có khi nào tao đang ngồi ăn trầu thì nó lù lù bước vào kiếm tao không?”.

Sau tất cả, anh Thái Văn Hiệp cũng đã thỏa nguyện được nhìn thấy khuôn mặt yêu thương của má dù chỉ qua tấm ảnh xưa cũ.Sau tất cả, anh Thái Văn Hiệp cũng đã thỏa nguyện được nhìn thấy khuôn mặt yêu thương của má dù chỉ qua tấm ảnh xưa cũ.

Nhưng dù sao, từ nay anh Hiệp đã có lý do cho những chuyến bay về Việt Nam của mình. Và cái tết này dù không được cạnh nhau vì Covid nhưng anh đã thêm ấm áp vì 2 chữ “gia đình!”.

“Như chưa hề có cuộc chia ly” đang rất cần sự giúp sức từ cộng đồng để tiếp tục duy trì hoạt động. Dù lớn dù nhỏ, những đóng góp của bạn đều mang đến sức mạnh to lớn cho chương trình, mang đến phép màu cho những cuộc chia ly. Bạn ơi, đừng để hy vọng của họ chỉ còn là những tiếc nuối, bởi thời gian qua đi, hy vọng bé dần.

Hãy tiếp tục đồng hành cùng Ví MoMo hướng về “Như chưa hề có cuộc chia ly”, để những phận đời còn đang lưu lạc sẽ sớm được trùng phùng!

Đánh giá :
4.5
/0

Ưu đãi nổi bậtƯu đãi nổi bật